Nsclc là gì? Các công bố khoa học về Nsclc
Ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC) chiếm khoảng 85% các trường hợp ung thư phổi, phát triển từ tế bào mô phổi và tiến triển chậm hơn ung thư phổi tế bào nhỏ. Nguyên nhân chưa rõ ràng, nhưng các yếu tố nguy cơ gồm hút thuốc, tiếp xúc chất độc và yếu tố di truyền. Triệu chứng thường không rõ ràng ban đầu, bao gồm ho, khó thở và đau ngực. Chẩn đoán qua X-quang, CT scan, sinh thiết và siêu âm. Điều trị dựa trên giai đoạn bệnh với phẫu thuật, hóa trị, xạ trị và liệu pháp nhắm trúng đích. Phòng ngừa chủ yếu qua tránh hút thuốc.
Ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC) là gì?
Ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC) là một loại ung thư phổi phổ biến, chiếm khoảng 85% trong tổng số các trường hợp ung thư phổi. NSCLC phát triển từ các tế bào mô phổi và thường có tiến triển chậm hơn so với ung thư phổi tế bào nhỏ (SCLC).
Nguyên nhân gây ra NSCLC
Giống như nhiều loại ung thư khác, nguyên nhân chính xác gây ra NSCLC vẫn chưa được xác định rõ ràng. Tuy nhiên, có một số yếu tố nguy cơ được xác định là đóng góp lớn nhất vào sự phát triển của NSCLC:
- Hút thuốc lá: Đây là yếu tố nguy cơ hàng đầu và có liên quan đến khoảng 85% trường hợp NSCLC. Khói thuốc lá chứa nhiều chất gây ung thư.
- Tiếp xúc với chất độc hại: Tiếp xúc với các chất như amiăng, khí radon, và ô nhiễm không khí cũng có thể làm tăng nguy cơ phát triển NSCLC.
- Yếu tố di truyền: Một số nghiên cứu chỉ ra rằng tiền sử gia đình có người bị ung thư phổi cũng có thể làm tăng nguy cơ mắc NSCLC.
Triệu chứng của NSCLC
Các triệu chứng của NSCLC thường không rõ ràng ở giai đoạn đầu của bệnh. Tuy nhiên, khi bệnh tiến triển, người bệnh có thể gặp phải các dấu hiệu như:
- Ho mãn tính hoặc ho ra máu.
- Khó thở hoặc thở khò khè.
- Đau ngực dai dẳng hoặc đau khi thở hoặc cười.
- Giảm cân không rõ nguyên nhân.
- Mệt mỏi kéo dài không giải thích được bằng lý do khác.
Chẩn đoán NSCLC
Chẩn đoán NSCLC thường bao gồm một loạt các xét nghiệm và phương pháp hình ảnh để xác định sự hiện diện của ung thư và giai đoạn của nó. Các phương pháp thường được sử dụng bao gồm:
- Chụp X-quang ngực: Giúp phát hiện những bất thường trong phổi.
- CT scan: Cung cấp hình ảnh chi tiết hơn về phổi và các cấu trúc xung quanh.
- Sinh thiết: Lấy mẫu tế bào phổi để xét nghiệm dưới kính hiển vi nhằm xác định loại tế bào ung thư.
- Siêu âm: Để kiểm tra sự lan rộng của ung thư đến các hạch bạch huyết lân cận.
Phương pháp điều trị NSCLC
Điều trị NSCLC phụ thuộc vào giai đoạn bệnh, vị trí của khối u, và tình trạng sức khỏe tổng quát của bệnh nhân. Các phương pháp điều trị chính bao gồm:
- Phẫu thuật: Loại bỏ khối u và mô xung quanh nếu khối u nhỏ và chưa lan rộng.
- Hóa trị: Sử dụng thuốc hóa học để tiêu diệt tế bào ung thư hoặc thu nhỏ khối u trước hoặc sau phẫu thuật.
- Xạ trị: Sử dụng tia X hoặc tia proton để tiêu diệt tế bào ung thư trong các khu vực cụ thể.
- Liệu pháp nhắm trúng đích: Sử dụng thuốc để tấn công các đột biến hoặc bất thường cụ thể trong tế bào ung thư.
Kết luận
Ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC) là một căn bệnh phức tạp, đòi hỏi sự chú ý và điều trị chuyên nghiệp. Hiểu biết về nguyên nhân, triệu chứng, và các phương pháp điều trị có thể giúp nâng cao nhận thức, phát hiện sớm và cung cấp phương pháp điều trị tốt nhất cho bệnh nhân. Đồng thời, việc tránh các yếu tố nguy cơ, đặc biệt là hút thuốc lá, đóng vai trò quan trọng trong việc phòng ngừa bệnh.
Danh sách công bố khoa học về chủ đề "nsclc":
Các gen thụ thể tyrosine kinase đã được giải trình tự trong ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC) và mô bình thường tương ứng. Đột biến soma của gen thụ thể yếu tố tăng trưởng biểu bì\n
So sánh hiệu quả và độ độc của pemetrexed so với docetaxel trong điều trị bệnh nhân mắc ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC) giai đoạn tiến xa sau khi đã được điều trị bằng hóa chất.
Các bệnh nhân đủ điều kiện có trạng thái hiệu suất 0 đến 2, đã được điều trị trước đó với một chế độ hóa trị liệu cho NSCLC tiến xa, và có chức năng cơ quan đủ điều kiện. Bệnh nhân nhận pemetrexed 500 mg/m2 tiêm tĩnh mạch (IV) vào ngày 1 cùng với vitamin B12, axit folic, và dexamethasone hoặc docetaxel 75 mg/m2 IV vào ngày 1 cùng với dexamethasone mỗi 21 ngày. Điểm cuối chính là thời gian sống toàn bộ.
571 bệnh nhân được phân định ngẫu nhiên. Tỷ lệ đáp ứng tổng thể là 9.1% và 8.8% (phân tích phương sai P = .105) cho pemetrexed và docetaxel, tương ứng. Thời gian không tiến triển bệnh trung bình là 2.9 tháng cho mỗi nhóm, và thời gian sống trung bình là 8.3 so với 7.9 tháng (P = không đáng kể) cho pemetrexed và docetaxel, tương ứng. Tỷ lệ sống sót 1 năm cho mỗi nhóm là 29.7%. Bệnh nhân nhận docetaxel có khả năng cao hơn bị giảm bạch cầu độ 3 hoặc 4 (40.2% so với 5.3%; P < .001), giảm bạch cầu có sốt (12.7% so với 1.9%; P < .001), giảm bạch cầu có nhiễm trùng (3.3% so với 0.0%; P = .004), nhập viện vì sốt neutropenic (13.4% so với 1.5%; P < .001), nhập viện do các biến cố bất lợi liên quan đến thuốc khác (10.5% so với 6.4%; P = .092), sử dụng chất tăng sinh tế bào bạch cầu hạt (19.2% so với 2.6%, P < .001) và rụng tóc mọi cấp độ (37.7% so với 6.4%; P < .001) so với bệnh nhân nhận pemetrexed.
Điều trị với pemetrexed đem lại kết quả hiệu lực tương đương lâm sàng, nhưng với ít tác dụng phụ hơn đáng kể so với docetaxel trong điều trị bậc hai cho bệnh nhân mắc NSCLC tiến xa và nên được xem là phương pháp điều trị tiêu chuẩn cho NSCLC bậc hai khi có sẵn.
Mục đích của nghiên cứu này là xác định liệu việc bổ sung Gefitinib, một chất ức chế tyrosine kinase của thụ thể yếu tố tăng trưởng biểu bì (Iressa, ZD1839; AstraZeneca, Wilmington, DE), vào phác đồ điều trị chuẩn đầu tiên với Gemcitabine và Cisplatin có giúp mang lại lợi ích lâm sàng so với điều trị chỉ với Gemcitabine và Cisplatin cho bệnh nhân bị ung thư phổi không nhỏ (NSCLC) giai đoạn tiến triển hoặc di căn. Gefitinib đã cho thấy hiệu quả khuyến khích trong NSCLC giai đoạn tiến triển qua các thử nghiệm giai đoạn II ở bệnh nhân đã được điều trị trước đó, và thử nghiệm giai đoạn I với Gefitinib kết hợp với Gemcitabine và Cisplatin đã cho thấy khả năng dung nạp tốt.
Đây là một thử nghiệm lâm sàng giai đoạn III, ngẫu nhiên, mù đôi, có đối chứng giả dược, đa trung tâm, trên các bệnh nhân lần đầu điều trị hóa chất với ung thư phổi không thể cắt được ở giai đoạn III hoặc IV. Tất cả bệnh nhân nhận tối đa sáu chu kỳ hóa trị (Cisplatin 80 mg/m2 vào ngày 1 và Gemcitabine 1,250 mg/m2 vào ngày 1 và 8 của chu kỳ ba tuần) cùng với Gefitinib 500 mg/ngày, Gefitinib 250 mg/ngày hoặc giả dược. Gefitinib hoặc giả dược hàng ngày được tiếp tục cho đến khi bệnh tiến triển. Các mục tiêu bao gồm toàn bộ sống sót (chính), thời gian bệnh tiến triển, tỷ lệ đáp ứng và đánh giá an toàn.
Tổng cộng có 1,093 bệnh nhân được tuyển chọn. Không có sự khác biệt về các mục tiêu hiệu quả giữa các nhóm điều trị: ở các nhóm Gefitinib 500 mg/ngày, Gefitinib 250 mg/ngày và giả dược, thời gian sống trung vị lần lượt là 9,9 tháng, 9,9 tháng và 10,9 tháng (GOLrank P = .4560), thời gian trung vị đến khi bệnh tiến triển lần lượt là 5,5 tháng, 5,8 tháng và 6,0 tháng (GOLrank; P = .7633), và tỷ lệ đáp ứng lần lượt là 49,7%, 50,3% và 44,8%. Không có biến cố bất lợi không mong đợi đáng kể nào được quan sát thấy.
Gefitinib kết hợp với Gemcitabine và Cisplatin ở những bệnh nhân lần đầu điều trị hóa chất với NSCLC tiến triển không có hiệu quả cải thiện so với chỉ dùng Gemcitabine và Cisplatin. Nguyên nhân của điều này vẫn chưa rõ và cần nghiên cứu tiền lâm sàng thêm.
Trong nghiên cứu KEYNOTE-024 giai đoạn III ngẫu nhiên, nhãn mở, pembrolizumab đã cải thiện đáng kể thời gian sống không tiến triển bệnh và tổng thời gian sống so với hóa trị liệu dựa trên bạch kim ở bệnh nhân ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC) tiến triển chưa được điều trị trước đó, có tỷ lệ phần trăm khối u thể hiện PD-L1 từ 50% trở lên và không có các biến đổi EGFR/ALK. Chúng tôi báo cáo một phân tích cập nhật về tổng thời gian sống và khả năng dung nạp, bao gồm các phân tích điều chỉnh cho thiên lệch tiềm năng do chuyển đổi từ hóa trị liệu sang pembrolizumab.
Bệnh nhân được phân ngẫu nhiên vào pembrolizumab 200 mg mỗi 3 tuần (tối đa 2 năm) hoặc lựa chọn của điều tra viên về hóa trị liệu dựa trên bạch kim (bốn đến sáu chu kỳ). Bệnh nhân được phân vào nhóm hóa trị liệu có thể chuyển sang pembrolizumab khi đáp ứng tiêu chuẩn. Điểm cuối chính là thời gian sống không tiến triển; tổng thời gian sống là một điểm cuối thứ cấp quan trọng. Phân tích điều chỉnh chuyển đổi được thực hiện bằng ba phương pháp: phương pháp hai giai đoạn đơn giản, thời gian thất bại cấu trúc bảo toàn hạng và trọng số xác suất nghịch đảo.
Ba trăm lẻ năm bệnh nhân đã được phân ngẫu nhiên (pembrolizumab, n = 154; hóa trị liệu, n = 151). Tại thời điểm cắt dữ liệu (ngày 10 tháng 7 năm 2017; theo dõi trung bình, 25,2 tháng), 73 bệnh nhân trong nhóm pembrolizumab và 96 trong nhóm hóa trị liệu đã tử vong. Tổng thời gian sống trung bình là 30,0 tháng (CI 95%, 18,3 tháng chưa đạt) với pembrolizumab và 14,2 tháng (CI 95%, 9,8 đến 19,0 tháng) với hóa trị liệu (tỉ số nguy cơ, 0,63; CI 95%, 0,47 đến 0,86). Tám mươi hai bệnh nhân được phân vào nhóm hóa trị liệu đã chuyển giao trong nghiên cứu sang nhận pembrolizumab. Khi điều chỉnh cho chuyển đổi sử dụng phương pháp hai giai đoạn, tỉ số nguy cơ cho tổng thời gian sống của pembrolizumab so với hóa trị liệu là 0,49 (CI 95%, 0,34 đến 0,69); kết quả sử dụng thời gian thất bại cấu trúc bảo toàn hạng và trọng số xác suất nghịch đảo là tương tự. Các sự cố bất lợi độ 3 đến 5 liên quan đến điều trị ít phổ biến hơn với pembrolizumab so với hóa trị liệu (31,2% so 53,3%, tương ứng).
Với thời gian theo dõi kéo dài, liệu pháp pembrolizumab liệu pháp đơn tia đầu tiên tiếp tục chứng minh lợi ích tổng thời gian sống hơn so với hóa trị liệu ở bệnh nhân NSCLC tiến triển, chưa được điều trị trước đó và không có các biến đổi EGFR/ALK, mặc dù có sự chuyển đổi từ nhóm kiểm soát sang pembrolizumab như phương pháp điều trị tiếp theo.
Mục đích: Các chất ức chế PD-1 đã được thiết lập là các tác nhân quan trọng trong quản lý ung thư phổi không tế bào nhỏ (NSCLC); tuy nhiên, chỉ một nhóm nhỏ bệnh nhân có lợi ích lâm sàng. Để xác định hoạt động của các chất ức chế PD-1/PD-L1 trong các nhóm phân tử có ý nghĩa lâm sàng, chúng tôi đã tiến hành đánh giá hồi cứu các kiểu phản ứng ở những bệnh nhân có đột biến EGFR, dương tính với anaplastic lymphoma kinase (ALK), và có kiểu gen dại EGFR hoặc âm tính với ALK.
Thiết kế thí nghiệm: Chúng tôi đã xác định 58 bệnh nhân được điều trị bằng các chất ức chế PD-1/PD-L1. Tỷ lệ đáp ứng khách quan (ORR) được đánh giá bằng cách sử dụng tiêu chí RECIST v1.1. Sự biểu hiện của PD-L1 và tế bào lympho thâm nhập khối u CD8+ (TIL) được đánh giá bằng phương pháp hóa mô miễn dịch (IHC).
Kết quả: Phản ứng khách quan được quan sát thấy ở 1 trong 28 (3.6%) bệnh nhân có đột biến EGFR hoặc dương tính với ALK so với 7 trong 30 (23.3%) bệnh nhân có kiểu gen dại EGFR và âm tính với ALK/không xác định (P = 0.053). Tỷ lệ ORR đối với những người chưa bao giờ hoặc hút thuốc nhẹ (≤10 gói trong năm) là 4.2% so với 20.6% ở những người hút thuốc nặng (P = 0.123). Trong một nhóm độc lập gồm bệnh nhân tiên tiến có đột biến EGFR (N = 68) và dương tính với ALK (N = 27), biểu hiện PD-L1 được quan sát thấy ở 24%/16%/11% và 63%/47%/26% các mẫu sinh thiết trước khi sử dụng chất ức chế tyrosine kinase (TKI) với các ngưỡng ≥1%, ≥5%, và ≥50% nhuộm tế bào khối u tương ứng. Trong số các bệnh nhân có đột biến EGFR với các mẫu sinh thiết kháng TKI trước và sau cặp song song (N = 57), mức độ biểu hiện PD-L1 thay đổi sau kháng cự ở 16 (28%) bệnh nhân. Biểu hiện đồng thời của PD-L1 (≥5%) và mức độ cao của CD8+ TILs (cấp độ ≥2) được quan sát chỉ trong 1 mẫu trước điều trị (2.1%) và 5 mẫu kháng (11.6%) của bệnh nhân có đột biến EGFR và không được quan sát thấy trong bất kỳ mẫu nào của ALK dương tính, trước hoặc sau điều trị TKI.
Kết luận: NSCLCs mang đột biến EGFR hoặc sắp xếp lại ALK có tỷ lệ ORR thấp đối với các chất ức chế PD-1/PD-L1. Tỷ lệ thấp của biểu hiện đồng thời PD-L1 và CD8+ TILs trong môi trường vi mô khối u có thể là nguyên nhân của những quan sát lâm sàng này. Clin Cancer Res; 22(18); 4585–93. ©2016 AACR.
Xem bình luận liên quan của Gettinger và Politi, tr. 4539
- 1
- 2
- 3
- 4
- 5
- 6
- 10