Vancomycin là gì? Các công bố khoa học về Vancomycin

Vancomycin là một loại kháng sinh thuộc nhóm glycopeptide dùng để điều trị các nhiễm trùng do vi khuẩn kháng methicillin, như Staphylococcus aureus kháng methic...

Vancomycin là một loại kháng sinh thuộc nhóm glycopeptide dùng để điều trị các nhiễm trùng do vi khuẩn kháng methicillin, như Staphylococcus aureus kháng methicillin (MRSA). Nó hoạt động bằng cách ngăn chặn sự tổng hợp và sự lắp ráp của thành tế bào vi khuẩn, dẫn đến tổn thương và tiêu diệt các vi khuẩn mà không gây tổn thương cho các tế bào của người bệnh. Vancomycin thường được sử dụng khi các loại kháng sinh khác không hiệu quả trong điều trị các nhiễm trùng nặng.
Vancomycin là một loại kháng sinh chống vi khuẩn rộng phổ, được sử dụng chủ yếu để điều trị các nhiễm trùng nghiêm trọng và khó điều trị do vi khuẩn kháng methicillin. Nó hoạt động bằng cách gắn vào peptidoglycan trong thành tế bào của vi khuẩn, ngăn chặn quá trình tổng hợp và lắp ráp thành tế bào mới, dẫn đến sự yếu kém và tổn thương của vi khuẩn.

Vancomycin thường được sử dụng để điều trị các nhiễm trùng da, mô mềm, huyết thanh và các nhiễm trùng hô hấp. Nó cũng được sử dụng để điều trị nhiễm trùng đường tiểu, nhiễm trùng bàng quang, viêm màng não và nhiễm trùng vết thương.

Tuy nhiên, vancomycin có một số hạn chế. Nó không hấp thụ qua đường tiêu hóa, do đó phải được sử dụng thông qua phương pháp tiêm truyền (intravenous) hoặc tiêm bắp. Ngoài ra, vancomycin cũng có thể gây ra một số tác dụng phụ như viêm tử cung, suy thận và phản ứng dị ứng.

Do vi khuẩn ngày càng phát triển đề kháng với vancomycin, kháng khuẩn có thể trở thành vấn đề. Để đối phó với nhiễm trùng kháng methicillin tồi tệ, có các biến thể kháng vancomycin như VRSA (vancomycin-resistant Staphylococcus aureus) hoặc VRE (vancomycin-resistant Enterococci). Trong trường hợp này, phải tìm cách sử dụng các kháng sinh khác hoặc kết hợp chúng để điều trị hiệu quả.

Vancomycin là một loại kháng sinh quan trọng trong điều trị các nhiễm trùng nặng và kháng methicillin. Tuy nhiên, như với bất kỳ thuốc kháng sinh nào, việc sử dụng vancomycin cần được hướng dẫn bởi bác sĩ để đảm bảo an toàn và hiệu quả.
Chất hoạt động chính của vancomycin là các peptitoglycan chống vi khuẩn. Nó hoạt động bằng cách gắn chặt vào đơn vị thành tế bào peptidoglycan trong tường vi khuẩn, ngăn chặn sự tổng hợp và lắp ráp thành tế bào mới của vi khuẩn. Điều này gây ra lớp peptidoglycan không hoàn thiện và yếu, dẫn đến tổn thương và tiêu diệt của vi khuẩn.

Trung tâm peptidoglycan trong tường vi khuẩn có một chuỗi peptitoglycan gắn liền với một peptide nhỏ, gọi là dipeptide D-Ala-D-Ala. Vancomycin có khả năng rất cao gắn kết chặt với chuỗi này thông qua các tương tác với các amino axit hidrocarbon. Quá trình gắn chặt này ngăn chặn enzyme transpeptidase (responsible for cross-linking peptidoglycan strands) tham gia vào việc lắp ráp peptidoglycan thành tế bào mới. Điều này làm giảm đáng kể sự ổn định của tường vi khuẩn và dẫn đến sự yếu kém, tổn thương và chết của vi khuẩn.

Vancomycin là một trong những kháng sinh cuối cùng trong việc điều trị các nhiễm trùng do vi khuẩn kháng methicillin như Staphylococcus aureus kháng methicillin (MRSA). Nó cũng có hiệu quả trong điều trị Enterococcus faecium kháng methicillin. Tuy nhiên, vancomycin không hoạt động hiệu quả đối với các nhiễm trùng do Gram âm và không được sử dụng cho vi khuẩn nhạy cảm.

Vancomycin có thể được sử dụng qua đường tiêm truyền hoặc tiêm bắp. Liều lượng và thời gian điều trị sẽ tùy thuộc vào loại nhiễm trùng và sự nặng nề của nó. Tuy vậy, vancomycin có thể gây tác dụng phụ như viêm tử cung, viêm đường tiêu hóa, viêm thận và phản ứng dị ứng. Nếu cần điều chỉnh liều lượng, bác sĩ sẽ tiến hành dựa trên việc đánh giá tình trạng bệnh của bệnh nhân, chỉ số chức năng thận và mức vi khuẩn được kiểm tra trong máu.

Tuy vancomycin là một loại kháng sinh rất hiệu quả để điều trị các nhiễm trùng nghiêm trọng và kháng methicillin, việc sử dụng chúng cần được hướng dẫn cẩn thận theo chỉ định của bác sĩ để đảm bảo an toàn và hiệu quả.

Danh sách công bố khoa học về chủ đề "vancomycin":

Hướng dẫn thực hành lâm sàng của Hiệp hội Các bệnh truyền nhiễm Hoa Kỳ về điều trị nhiễm khuẩn Staphylococcus aureus kháng Methicillin ở người lớn và trẻ em Dịch bởi AI
Clinical Infectious Diseases - Tập 52 Số 3 - Trang e18-e55 - 2011
Tóm tắt

Các hướng dẫn dựa trên bằng chứng về quản lý bệnh nhân nhiễm khuẩn Staphylococcus aureus kháng methicillin (MRSA) được chuẩn bị bởi một Hội đồng Chuyên gia của Hiệp hội Bệnh truyền nhiễm Hoa Kỳ (IDSA). Các hướng dẫn này nhằm sử dụng cho các nhân viên y tế chăm sóc người lớn và trẻ em mắc các bệnh nhiễm khuẩn MRSA. Hướng dẫn thảo luận về quản lý một loạt các hội chứng lâm sàng liên quan đến bệnh MRSA, bao gồm nhiễm khuẩn da và mô mềm (SSTI), nhiễm khuẩn huyết và viêm màng trong tim, viêm phổi, nhiễm khuẩn xương khớp và nhiễm khuẩn hệ thần kinh trung ương. Các khuyến nghị được đưa ra liên quan đến liều và theo dõi vancomycin, quản lý nhiễm khuẩn do các chủng MRSA có giảm nhạy cảm với vancomycin, và thất bại điều trị với vancomycin.

#Quản lý bệnh nhân #nhiễm khuẩn MRSA #hướng dẫn IDSA #quản lý hội chứng lâm sàng #liều vancomycin #nhạy cảm vancomycin #thất bại điều trị.
Methicillin-resistant Staphylococcus aureus clinical strain with reduced vancomycin susceptibility
Journal of Antimicrobial Chemotherapy - Tập 40 Số 1 - Trang 135-136 - 1997
Plasmid-Mediated Resistance to Vancomycin and Teicoplanin in Enterococcus Faecium
New England Journal of Medicine - Tập 319 Số 3 - Trang 157-161 - 1988
Reduced Vancomycin Susceptibility inStaphylococcus aureus, Including Vancomycin-Intermediate and Heterogeneous Vancomycin-Intermediate Strains: Resistance Mechanisms, Laboratory Detection, and Clinical Implications
Clinical Microbiology Reviews - Tập 23 Số 1 - Trang 99-139 - 2010
SUMMARY

The emergence of vancomycin-intermediateStaphylococcus aureus(VISA) and heterogeneous vancomycin-intermediateStaphylococcus aureus(hVISA) over the past decade has provided a challenge to diagnostic microbiologists to detect these strains, clinicians treating patients with infections due to these strains, and researchers attempting to understand the resistance mechanisms. Recent data show that these strains have been detected globally and in many cases are associated with glycopeptide treatment failure; however, more rigorous clinical studies are required to clearly define the contribution of hVISA to glycopeptide treatment outcomes. It is now becoming clear that sequential point mutations in key global regulatory genes contribute to the hVISA and VISA phenotypes, which are associated predominately with cell wall thickening and restricted vancomycin access to its site of activity in the division septum; however, the phenotypic features of these strains can vary because the mutations leading to resistance can vary. Interestingly, changes in the staphylococcal surface and expression ofagrare likely to impact host-pathogen interactions in hVISA and VISA infections. Given the subtleties of vancomycin susceptibility testing againstS. aureus, it is imperative that diagnostic laboratories use well-standardized methods and have a framework for detecting reduced vancomycin susceptibility inS. aureus.

Genetic Analysis of a High-Level Vancomycin-Resistant Isolate of Staphylococcus aureus
American Association for the Advancement of Science (AAAS) - Tập 302 Số 5650 - Trang 1569-1571 - 2003

Vancomycin is usually reserved for treatment of serious infections, including those caused by multidrug-resistant Staphylococcus aureus . A clinical isolate of S. aureus with high-level resistance to vancomycin (minimal inhibitory concentration = 1024 μg/ml) was isolated in June 2002. This isolate harbored a 57.9-kilobase multiresistance conjugative plasmid within which Tn 1546 ( vanA ) was integrated. Additional elements on the plasmid encoded resistance to trimethoprim ( dfrA ), β-lactams ( blaZ ), aminoglycosides ( aacA-aphD ), and disinfectants ( qacC ). Genetic analyses suggest that the long-anticipated transfer of vancomycin resistance to a methicillin-resistant S. aureus occurred in vivo by interspecies transfer of Tn 1546 from a co-isolate of Enterococcus faecalis .

The Pharmacokinetic and Pharmacodynamic Properties of Vancomycin
Clinical Infectious Diseases - Tập 42 Số Supplement_1 - Trang S35-S39 - 2006
Bacteriophage Therapy Rescues Mice Bacteremic from a Clinical Isolate of Vancomycin-Resistant Enterococcus faecium
Infection and Immunity - Tập 70 Số 1 - Trang 204-210 - 2002
ABSTRACT

Colonization of the gastrointestinal tract with vancomycin-resistant Enterococcus faecium (VRE) has become endemic in many hospitals and nursing homes in the United States. Such colonization predisposes the individual to VRE bacteremia and/or endocarditis, and immunocompromised patients are at particular risk for these conditions. The emergence of antibiotic-resistant bacterial strains requires the exploration of alternative antibacterial therapies, which led our group to study the ability of bacterial viruses (bacteriophages, or phages) to rescue mice with VRE bacteremia. The phage strain used in this study has lytic activity against a wide range of clinical isolates of VRE. One of these VRE strains was used to induce bacteremia in mice by intraperitoneal (i.p.) injection of 10 9 CFU. The resulting bacteremia was fatal within 48 h. A single i.p. injection of 3 × 10 8 PFU of the phage strain, administered 45 min after the bacterial challenge, was sufficient to rescue 100% of the animals. Even when treatment was delayed to the point where all animals were moribund, approximately 50% of them were rescued by a single injection of this phage preparation. The ability of this phage to rescue bacteremic mice was demonstrated to be due to the functional capabilities of the phage and not to a nonspecific immune effect. The rescue of bacteremic mice could be effected only by phage strains able to grow in vitro on the bacterial host used to infect the animals, and when such strains are heat inactivated they lose their ability to rescue the infected mice.

The Role of "Colonization Pressure" in the Spread of Vancomycin-Resistant Enterococci
American Medical Association (AMA) - Tập 158 Số 10 - Trang 1127 - 1998
Farm animals as a putative reservoir for vancomycin-resistant enterococcal infection in man
Journal of Antimicrobial Chemotherapy - Tập 34 Số 4 - Trang 507-514 - 1994
Tổng số: 3,087   
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6
  • 10