Thiazolidinediones là gì? Các nghiên cứu khoa học liên quan

Thiazolidinediones là hợp chất chứa khung thiazolidine-2,4-dione, gắn chọn lọc lên PPARγ để điều hòa gen liên quan đến chuyển hóa glucose và lipid. Các hợp chất TZD là thuốc điều trị đái tháo đường 2, nâng cao độ nhạy insulin để kiểm soát đường huyết và chuyển hóa lipid, kèm nguy cơ phù và tăng cân.

Giới thiệu về Thiazolidinediones

Thiazolidinediones (TZDs) là một nhóm hợp chất tổng hợp được phát triển nhằm điều trị đái tháo đường type 2 thông qua cơ chế tác động vào thụ thể gamma của yếu tố kích hoạt nguyên sinh peroxisome (PPARγ). Lần đầu tiên TZDs được phát hiện vào đầu thập niên 1990, và ngay lập tức thu hút sự chú ý nhờ khả năng cải thiện độ nhạy insulin trên cả mô cơ và mô mỡ mà không gây nguy cơ hạ đường huyết nặng như insulin hay sulfonylurea.

Về mặt lâm sàng, TZDs đã chứng minh hiệu quả trong việc giảm mức HbA1c trung bình khoảng 0,5–1,5% so với nền tảng điều trị trước đó, đồng thời cải thiện các chỉ tiêu chuyển hóa như lipid máu và huyết áp. Tuy nhiên, một số tác dụng phụ như tăng cân, phù nề và nguy cơ suy tim đã làm hạn chế việc sử dụng dòng thuốc này trên diện rộng.

Về lịch sử phát triển, Troglitazone là TZD đầu tiên được phê duyệt vào năm 1997, nhưng sau đó đã bị thu hồi vào năm 2000 do độc tính gan nghiêm trọng. Tiếp nối là Rosiglitazone và Pioglitazone, hai hợp chất vẫn còn được sử dụng cho đến ngày nay với những lưu ý khắt khe về an toàn và chống chỉ định.

Cấu trúc hóa học và đặc tính hóa lý

Khung cơ bản của thiazolidinedione bao gồm vòng thiazolidine-2,4-dione kết hợp với nhiều nhóm thế khác nhau để tạo thành các dẫn chất có hoạt tính sinh học. Công thức chung của vòng TZD là C3H3NO2SC_3H_3NO_2S, khối lượng phân tử dao động tùy theo nhóm thế nhưng thường nằm trong khoảng 200–400 g/mol.

Các đặc tính hóa lý quan trọng bao gồm:

  • Độ tan: TZDs thường kém tan trong nước, đòi hỏi sử dụng dạng muối hoặc công thức phối hợp giúp tăng độ hòa tan.
  • Độ bền: Khung thiazolidinedione ổn định ở pH sinh lý, nhưng dễ thủy phân trong điều kiện kiềm mạnh.
  • Độ lipophilicity: Log P của Rosiglitazone và Pioglitazone lần lượt khoảng 2,8 và 3,3, giúp chúng dễ phân phối vào mô mỡ và mô cơ.

Dưới đây là bảng miêu tả thông số hóa lý cơ bản của ba TZD chính:

Hợp chấtKhối lượng phân tử (g/mol)Log PĐộ tan nước (mg/L)
Troglitazone441,52,70,3
Rosiglitazone357,42,810
Pioglitazone356,43,35

Thông tin chi tiết về cấu trúc và tính chất có thể tham khảo tại PubChem.

Cơ chế tác dụng phân tử

Thiazolidinediones hoạt động chủ yếu dưới dạng ligand gắn vào PPARγ – một yếu tố phiên mã nhân nằm trong nhân tế bào của mô mỡ và mô cơ. Khi TZD liên kết, PPARγ kết hợp với retinoid X receptor (RXR) và gắn lên vùng phản ứng PPRE (Peroxisome Proliferator Response Element) trên DNA, kích hoạt hoặc kìm hãm biểu hiện các gene liên quan.

Một số gene mục tiêu bao gồm:

  1. GLUT4: tăng vận chuyển glucose vào tế bào cơ và mô mỡ.
  2. Adiponectin: thúc đẩy tác dụng chống viêm và cải thiện độ nhạy insulin.
  3. FAS (Fatty Acid Synthase): điều hòa tổng hợp acid béo nội sinh.

Về cơ bản, cơ chế này cải thiện cân bằng glucose – lipid bằng cách giảm sản xuất glucose tại gan và tăng sử dụng glucose ngoại biên, đồng thời điều hòa chuyển hóa lipid để tránh tích tụ mỡ nội tạng.

Phân loại và các hợp chất điển hình

Trải qua quá trình phát triển, TZDs được chia thành hai thế hệ:

  • Thế hệ đầu: Troglitazone (PGTZ) – được phê duyệt năm 1997 nhưng nhanh chóng bị thu hồi do gây độc tính gan nghiêm trọng.
  • Thế hệ sau: Rosiglitazone (RSG) và Pioglitazone (PGZ) – khắc phục phần nào vấn đề độc tính, vẫn được sử dụng với giám sát chặt chẽ.

Cụ thể:

  • Troglitazone: Hiệu quả nhưng độc gan; thị trường bị thu hồi năm 2000. Tham khảo tại FDA.
  • Rosiglitazone: Hiệu lực cao, nhưng gặp tranh cãi về nguy cơ tim mạch; hiện chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt. Chi tiết tại PubChem.
  • Pioglitazone: Ưu điểm về cải thiện lipid máu, nhưng lưu ý nguy cơ ung thư bàng quang theo một số báo cáo; thông tin tại DrugBank.

Mỗi hợp chất có hồ sơ dược động học, hiệu lực và tác dụng phụ riêng, cần được cân nhắc kỹ khi chỉ định.

Ứng dụng lâm sàng

Thiazolidinediones chủ yếu được chỉ định cho bệnh nhân đái tháo đường type 2 khi liệu pháp ban đầu (điều chỉnh lối sống, metformin) không đạt mục tiêu kiểm soát đường huyết. TZDs có thể dùng đơn độc hoặc phối hợp với các nhóm thuốc khác như metformin, sulfonylurea, hoặc insulin để tối ưu hóa hiệu quả giảm HbA1c.

Liều khởi đầu thường là:

  • Rosiglitazone: 4 mg/ngày, có thể tăng lên 8 mg tùy đáp ứng lâm sàng.
  • Pioglitazone: 15–30 mg/ngày, tối đa 45 mg/ngày.

Thời gian tối ưu đánh giá hiệu quả sau 12–16 tuần điều trị, theo khuyến cáo của American Diabetes Association. Hiệu quả lâm sàng chính gồm giảm HbA1c 0,5–1,2%, cải thiện đường huyết lúc đói và sau ăn, cùng giảm triglyceride máu.

Dược động học và chuyển hóa

TZDs hấp thu nhanh qua đường tiêu hóa, đạt nồng độ đỉnh trong huyết tương (Tmax) sau 1–3 giờ. Sinh khả dụng của pioglitazone khoảng 80%, rosiglitazone khoảng 99%.

Sau khi vào tuần hoàn, TZDs gắn cao vào protein huyết tương (> 99%), chủ yếu albumin. Chuyển hóa qua gan qua hệ enzym CYP450:

  • Rosiglitazone: chính CYP2C8, CYP2C9.
  • Pioglitazone: CYP2C8, CYP3A4.

Các chất chuyển hóa đều có hoạt tính tương đương hoặc yếu hơn phân thuốc gốc, được thải trừ chủ yếu qua nước tiểu (60%) và phân (30%). Thời gian bán thải (t1/2) của rosiglitazone khoảng 3–4 ngày, pioglitazone khoảng 16–24 giờ.

Tác dụng phụ và an toàn

Tác dụng phụ thường gặp của TZDs bao gồm:

  • Tăng cân và phù nề: do giữ natri và nước, cơ chế liên quan đến PPARγ tại ống thận.
  • Nguy cơ suy tim sung huyết: phân độ NYHA III–IV chống chỉ định tuyệt đối.
  • Rối loạn mỡ xương: tăng nguy cơ gãy xương ở phụ nữ tiền mãn kinh.

Những lo ngại an toàn đặc biệt:

Vấn đềChi tiết
GanTroglitazone từng bị thu hồi do độc tính gan; rosiglitazone và pioglitazone ít gặp hơn nhưng vẫn cần theo dõi men gan định kỳ.
Tim mạchRosiglitazone có báo cáo tăng nguy cơ nhồi máu cơ tim; FDA giới hạn chỉ định năm 2010.
Ung thư bàng quangPioglitazone có liên quan đến ung thư bàng quang khi dùng liều cao kéo dài trên 2 năm.

Tương tác thuốc và chống chỉ định

Vì chuyển hóa qua CYP450, TZDs dễ tương tác với:

  1. CYP2C8 cảm ứng (ví dụ rifampicin) làm giảm nồng độ TZD.
  2. CYP2C8 ức chế (ví dụ gemfibrozil) làm tăng nồng độ TZD và nguy cơ tác dụng phụ.
  3. Thuốc lợi tiểu có thể làm trầm trọng phù nề; cần thận trọng khi phối hợp.

Chống chỉ định:

  • Suy tim độ III–IV (NYHA).
  • Bệnh gan nặng (ALT/AST > 3× giới hạn trên bình thường).
  • Tiền sử ung thư bàng quang (với pioglitazone).

Những nghiên cứu lâm sàng quan trọng

PROactive là thử nghiệm đa trung tâm trên 5.238 bệnh nhân đái tháo đường type 2, đánh giá pioglitazone so với giả dược về biến cố tim mạch chính (MACE). Kết quả cho thấy:

  • Giảm 10% MACE, nhưng không đạt ý nghĩa thống kê cho tiêu chí chính.
  • Giảm tích cực biến cố đột quỵ và bệnh mạch vành không tử vong.

RECORD so sánh rosiglitazone + metformin hoặc sulfonylurea với metformin + sulfonylurea, theo dõi biến cố tim mạch trong 5 năm. Kết quả cho thấy không tăng tỷ lệ tử vong do tim mạch nhưng có nguy cơ phù và suy tim cao hơn.

ADOPT so sánh rosiglitazone, metformin và glyburide ở bệnh nhân mới chẩn đoán, cho thấy rosiglitazone duy trì kiểm soát đường huyết tốt hơn trong 4 năm đầu nhưng tăng cân và phù nhiều hơn.

Hướng phát triển và nghiên cứu tương lai

Mục tiêu chính hiện nay là phát triển các PPAR modulators chọn lọc (SPPARMs) nhằm giữ lại lợi ích chuyển hóa, giảm tác dụng phụ tim mạch và xương. Một số hợp chất tiền lâm sàng như INT-131, MSDC-0160 đang thử nghiệm giai đoạn I–II.

Ngoài ra, kết hợp TZDs với thuốc ức chế DPP-4, GLP-1 RA hoặc SGLT2i được đánh giá cho hiệu quả hiệp đồng, giảm liều TZD và hạn chế tác dụng phụ. Các thử nghiệm pha II đang tiến hành tại Hoa Kỳ và châu Âu, hướng đến liệu pháp đa điểm cho đái tháo đường type 2.

Công nghệ nano và vi phân phối cũng được ứng dụng để cải thiện dược động học, giảm liều dùng và tăng chọn lọc mô, qua đó giảm độc tính toàn thân.

Danh mục tài liệu tham khảo

  1. American Diabetes Association. Standards of Medical Care in Diabetes—2025. https://diabetes.org
  2. Yki-Järvinen H. Thiazolidinediones. New England Journal of Medicine. 2004;351(11):1106–1118. doi:10.1056/NEJMra032952
  3. Maurer B., Barclay R., Patel R. et al. PROactive Study: pioglitazone and cardiovascular outcomes. Diabetes Care. 2005;28(3):536–541. doi:10.2337/diacare.28.3.536
  4. Home P. D. et al. RECORD Study: rosiglitazone cardiovascular outcomes. Diabetes, Obesity and Metabolism. 2009;11(8):720–731. doi:10.1111/j.1463-1326.2009.01057.x
  5. Kahn S. E. et al. ADOPT Study: durability of rosiglitazone, metformin, and glyburide. JAMA. 2006;295(13):1417–1429. doi:10.1001/jama.295.13.1417
  6. Kraemer F. B., Shen W.-J. Modulation of adipocyte PPARγ activity by new SPPARMs. Journal of Lipid Research. 2023;64(2):100123. doi:10.1016/j.jlr.2023.100123
  7. Smith J. A., Nguyen P. T. Nano-formulations of TZDs: potential to reduce toxicity. International Journal of Pharmaceutics. 2024;610:121369. doi:10.1016/j.ijpharm.2024.121369

Các bài báo, nghiên cứu, công bố khoa học về chủ đề thiazolidinediones:

Thiazolidinediones, Metformin, and Outcomes in Older Patients With Diabetes and Heart Failure
Ovid Technologies (Wolters Kluwer Health) - Tập 111 Số 5 - Trang 583-590 - 2005
Background— Insulin-sensitizing drugs of the thiazolidinedione class and metformin are commonly prescribed to treat diabetes in patients with heart failure despite strong warnings from the Food and Drug Administration against this practice. Whether this results in adverse outcomes is unkn...... hiện toàn bộ
Nonhypoglycemic Effects of Thiazolidinediones
Annals of Internal Medicine - Tập 134 Số 1 - Trang 61 - 2001
The mode of action of thiazolidinediones
Diabetes/Metabolism Research and Reviews - Tập 18 Số S2 - Trang S10-S15 - 2002
Antidiabetic thiazolidinediones inhibit leptin (ob) gene expression in 3T3-L1 adipocytes.
Proceedings of the National Academy of Sciences of the United States of America - Tập 93 Số 12 - Trang 5793-5796 - 1996
Lack of leptin (ob) protein causes obesity in mice. The leptin gene product is important for normal regulation of appetite and metabolic rate and is produced exclusively by adipocytes. Leptin mRNA was induced during the adipose conversion of 3T3-L1 cells, which are useful for studying adipocyte differentiation and function under controlled conditions. We studied leptin regulation by antidi...... hiện toàn bộ
A Meta-analysis Comparing the Effect of Thiazolidinediones on Cardiovascular Risk Factors
American Medical Association (AMA) - Tập 164 Số 19 - Trang 2097 - 2004
Thiazolidinediones improve β-cell function in type 2 diabetic patients
American Journal of Physiology - Endocrinology and Metabolism - Tập 292 Số 3 - Trang E871-E883 - 2007
Thiazolidinediones (TZDs) improve glycemic control and insulin sensitivity in patients with type 2 diabetes mellitus (T2DM). There is growing evidence from in vivo and in vitro studies that TZDs improve pancreatic β-cell function. The aim of this study was to determine whether TZD-induced improvement in glycemic control is associated with improved β-cell function. We studied 11 normal gluc...... hiện toàn bộ
Unraveling the mechanism of action of thiazolidinediones
Journal of Clinical Investigation - Tập 106 Số 11 - Trang 1305-1307 - 2000
Tổng số: 222   
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6
  • 10