Vai trò của Bác sĩ Đái tháo đường trong Đánh giá Bệnh võng mạc Đái tháo đường

Diabetes Care - Tập 14 Số 1 - Trang 26-33 - 1991
David M. Nathan1,2, Howard A. Fogel1,2, John E. Godine1,2, Peter Lou1,2, Donald J. D’Amico1,2, Charles D.J. Regan1,2, Trexler M. Topping1,2
1Diabetes Unit and Department of Medicine, Massachusetts General Hospital; the Diabetes Retina Clinic, Massachusetts Eye and Ear Infirmary; and the Departments of Medicine and Ophthalmology, Harvard Medical School Boston, Massachusetts
2the Diabetes Retina Clinic, Massachusetts Eye and Ear Infirmary

Tóm tắt

Mục tiêu

Đánh giá khả năng của các bác sĩ đái tháo đường trong việc sàng lọc bệnh nhân đái tháo đường mắc bệnh võng mạc đái tháo đường.

Thiết kế Nghiên cứu và Phương pháp

So sánh việc kiểm tra mắt do các bác sĩ đái tháo đường thực hiện bằng kính soi đáy mắt trực tiếp qua đồng tử chưa giãn và do các bác sĩ nhãn khoa thực hiện qua đồng tử đã giãn bằng cách chụp ảnh võng mạc lập thể bảy trường (tiêu chuẩn vàng). Nghiên cứu bao gồm 67 bệnh nhân ngoại trú mắc bệnh đái tháo đường phụ thuộc insulin và không phụ thuộc insulin đến khám tại phòng khám đái tháo đường.

Kết quả

Dựa vào hình ảnh chụp võng mạc, bệnh nhân được phân loại là không hoặc không đáng kể (30%), tối thiểu (31%), trung bình (24%) hoặc nặng (15%) bị bệnh võng mạc. Các bác sĩ đái tháo đường và bác sĩ nhãn khoa thực hiện tương tự trong khả năng phân loại mức độ nghiêm trọng của bệnh võng mạc đái tháo đường một cách chính xác. Khi không có hoặc bệnh võng mạc không đáng kể (chỉ có các vi phình mạch đơn lẻ) được phát hiện qua kiểm tra, khả năng cao là không phát hiện bệnh võng mạc có ý nghĩa lâm sàng khi chụp ảnh võng mạc (< 5%). Ngược lại, nếu phát hiện nhiều hơn các vi phình mạch đơn lẻ trong kiểm tra, tất cả các người kiểm tra đều bỏ sót các tổn thương nặng hơn được phát hiện qua chụp ảnh võng mạc. Bệnh nhân có thị lực điều chỉnh không tốt hơn 20/30 có khả năng cao (100%) mắc bệnh võng mạc từ mức độ trung bình đến nặng.

Từ khóa


Tài liệu tham khảo