Liệu tư vấn qua điện thoại sau điều trị có thể cải thiện kết quả tâm lý xã hội ở những bệnh nhân ung thư vú giai đoạn đầu?

Psycho-Oncology - Tập 19 Số 9 - Trang 923-932 - 2010
Alfred C. Marcus1, Kathleen Garrett1, David Cella2, Lari Wenzel3, Marianne J. Brady4, Diane L. Fairclough5, Meredith Pate‐Willig1, Denise Barnes1, Susan Powell Emsbo1, Brenda C. Kluhsman6, Lori A. Crane5, Scot Sedlacek7, Patrick J. Flynn8
1AMC Cancer Research Center of the University of Colorado Cancer Center, University of Colorado, Denver, CO, USA
2Feinberg School of Medicine, Northwestern University, IL, USA
3University of California, Irvine, CA, USA
4Iron Mountain, MI, USA
5School of Public Health, University of Colorado, Denver, CO, USA
6Penn State College of Medicine, Hershey, PA USA
7Rocky Mountain Cancer Centers, Boulder, CO, USA
8Metro Minnesota Community Clinical Oncology Program, MN, USA

Tóm tắt

Tóm tắt

Mục tiêu: Xác định xem chương trình tư vấn qua điện thoại có thể cải thiện kết quả tâm lý xã hội ở những bệnh nhân ung thư vú sau điều trị hay không.

Phương pháp: Một thử nghiệm ngẫu nhiên đã được tiến hành liên quan đến 21 bệnh viện và trung tâm y tế, với các đánh giá (bảng câu hỏi tự hoàn thành) tại thời điểm ban đầu, 12 và 18 tháng sau khi đăng ký. Tiêu chí đủ điều kiện bao gồm chẩn đoán giai đoạn sớm, đăng ký trong lần thăm khám điều trị cuối cùng, và khả năng nhận can thiệp bằng tiếng Anh. Các chỉ tiêu bao gồm căng thẳng (Thang đo ảnh hưởng của sự kiện), trầm cảm (Thang đo Trầm cảm của Trung tâm Nghiên cứu Dịch tễ học), và hai thang đo cụ thể của nghiên cứu: rối loạn chức năng tình dục và phát triển cá nhân. Nhóm đối chứng (n=152) nhận một danh sách tài nguyên cho bệnh ung thư vú; nhóm can thiệp (n=152) cũng nhận một chương trình tư vấn qua điện thoại kéo dài một năm, với 16 buổi tư vấn được bổ sung thêm tài liệu in.

Kết quả: Các hiệu ứng can thiệp đáng kể được tìm thấy đối với rối loạn chức năng tình dục ở 12 (p=0.03) và 18 tháng (p=0.04) và phát triển cá nhân (12 tháng: p=0.005; 18 tháng: p=0.03). Không tìm thấy sự khác biệt theo nhóm về điểm số trung bình cho căng thẳng và trầm cảm, với cả hai nhóm đều cho thấy sự cải thiện đáng kể ở 12 và 18 tháng (tất cả các giá trị p cho sự thay đổi trong nhóm từ mức cơ bản đều ⩽0.003). Tuy nhiên, khi phân loại thành hai nhóm tại các điểm cắt gợi ý về sự cần thiết phải giới thiệu lâm sàng, nhóm đối chứng gần như không thay đổi ở 18 tháng, trong khi nhóm can thiệp cho thấy giảm khoảng 50% cả về căng thẳng (p=0.07) và trầm cảm (p=0.06).

Kết luận: Tư vấn qua điện thoại có thể cung cấp một phương pháp khả thi để mở rộng dịch vụ tâm lý xã hội cho những người sống sót sau ung thư trên toàn quốc. Bản quyền © 2010 John Wiley & Sons, Ltd.

Từ khóa


Tài liệu tham khảo

10.1300/J077v15n02_04

Andersen BL, 2002, Biobehavioral outcomes following psychological interventions for cancer patients, J Consult Clin Oncol, 70, 552

10.1097/00002820-199706000-00001

10.1001/archpsyc.1995.03950140018003

10.1037/0278-6133.14.2.101

Devine EC, 1995, The effect of psychoeducational care provided to adults with cancer: meta‐analysis of 116 studies, Oncol Nurs Forum, 22, 1369

10.1016/S0738-3991(02)00149-0

10.1038/sj.bjc.6690596

10.1002/cncr.21246

10.1200/JCO.2006.06.8775

10.1002/1099-1611(200101/02)10:1<19::AID-PON501>3.0.CO;2-6

10.1093/jnci/94.1.39

10.1200/JCO.1998.16.2.501

10.1016/S0738-3991(99)00085-3

10.1037/0278-6133.23.1.3

10.1002/pon.736

10.1093/jnci/djh060

10.1002/1097-0142(20010901)92:5<1288::AID-CNCR1450>3.0.CO;2-E

10.1023/A:1019953027596

10.1200/JCO.2005.04.2499

10.1002/pon.991

10.1200/JCO.2005.05.130

10.1200/JCO.2007.14.1655

10.1378/chest.122.4.1176

10.1158/1078-0432.CCR-07-1632

Meneses KD, 2007, Transition from treatment to survivorship: effects of a psychoeducational intervention on quality of life in breast cancer survivors, Oncol Nurs Forum, 34, 1007, 10.1188/07.ONF.1007-1016

10.1097/01.NNR.0000319496.67369.37

10.1097/01.NCC.0000300164.90768.ec

10.1002/cncr.22355

10.1002/cncr.10390

10.1002/pon.909

Sandgren AK, 2000, Telephone therapy for patients with breast cancer, Oncol Nurs Forum, 27, 683

10.1037/0278-6133.22.3.310

10.1002/cncr.10586

10.1188/05.ONF.273-279

10.1200/JCO.2006.07.4674

10.1037/0278-6133.20.3.176

Cordova MJ, 2003, Responses to cancer diagnosis and treatment: posttraumatic stress and posttraumatic growth, Semin Clin Neuropsychiat, 8, 286

10.1200/JCO.2005.03.189

10.1002/pon.953

10.1037/0278-6133.20.1.20

10.1200/JCO.2005.09.101

10.1200/JCO.2002.08.521

10.1016/S0738-3991(01)00163-X

10.1016/S0277-9536(97)00040-3

10.1002/(SICI)1099-1611(200001/02)9:1<11::AID-PON424>3.0.CO;2-Z

10.1097/00006842-197905000-00004

10.1192/bjp.180.3.205

10.1080/08964289.1990.9934587

10.1016/0167-8140(93)90073-H

10.1177/014662167700100306

10.1016/S0022-3999(99)00004-5

10.2190/LYKR-7VHP-YJEM-MKM2

10.1001/archpsyc.1985.01790350038008

10.1093/jncimonographs/lgh013

10.1002/(SICI)1099-1166(199704)12:4<436::AID-GPS499>3.0.CO;2-M

10.1002/(SICI)1097-0142(19991101)86:9<1768::AID-CNCR19>3.0.CO;2-O

10.2307/2530695

Cohen J, 1988, Statistical Power Analysis for the Behavioral Sciences

Gotay CC, 1998, Providing psycho‐social support by telephone: what is its potential in cancer patients?, Eur J Cancer Care, 7, 225, 10.1046/j.1365-2354.1998.00110.x

10.1002/pon.2960020307

10.1002/(SICI)1099-1611(200001/02)9:1<44::AID-PON431>3.0.CO;2-V

10.1093/jnci/92.13.1054

10.1177/107327480100800508

Stanton AL, 2006, Handbook of Posttraumatic Growth, 138

Hewitt M, 2004, Meeting Psychosocial Needs of Women with Breast Cancer