Radiogrammetry là gì? Các bài nghiên cứu khoa học liên quan

Radiogrammetry là kỹ thuật đo kích thước và hình thái xương dựa trên ảnh X-quang, hiệu chỉnh phóng đại và biến dạng để xác định kích thước thực. Kỹ thuật không xâm lấn này áp dụng marker hiệu chuẩn và thuật toán xử lý ảnh để hiệu chỉnh méo hình, đo chính xác chiều dài xương, mật độ và hình dạng mô mà không cần CT.

Giới thiệu về radiogrammetry

Radiogrammetry là phương pháp đo lường chính xác kích thước và hình thái cấu trúc xương hoặc mô mềm dựa trên ảnh X-quang hoặc ảnh kỹ thuật số có phóng đại. Kỹ thuật này khai thác nguyên tắc tỉ lệ giữa chiều dài thực của vật thể và kích thước tương ứng trên phim, sau khi đã hiệu chỉnh sai số do biến dạng và phóng đại hình học của hệ thống chụp. Radiogrammetry đã trở thành công cụ quan trọng trong y học, khảo cổ học và nhân chủng học, cung cấp dữ liệu định lượng không xâm lấn về mật độ xương, chiều cao và hình thái.

Ứng dụng lâm sàng phổ biến nhất là đánh giá mật độ xương dài (femur, tibia) để xác định nguy cơ loãng xương và gãy xương. Trong khảo cổ, radiogrammetry giúp tái tạo thông tin sinh học của hài cốt, như chiều cao khi sống và tuổi tác. Thú y cũng sử dụng phương pháp này để đo hình thái xương thú lớn và xác định sự phát triển, giống loài. Độ tin cậy và chi phí thấp của radiogrammetry khiến nó được duy trì song song với các kỹ thuật hiện đại như DXA (Dual-energy X-ray Absorptiometry) và CT.

Khả năng thực hiện trên hệ thống X-quang thông thường mà không cần trang bị chuyên dụng giúp radiogrammetry dễ tiếp cận tại các cơ sở y tế và phòng thí nghiệm khảo cổ có nguồn lực hạn chế. Tuy nhiên, để đạt độ chính xác cao, quy trình chụp và xử lý hình ảnh phải tuân thủ các tiêu chuẩn về khoảng cách nguồn–vật–phim, lựa chọn marker hiệu chuẩn và thuật toán hiệu chỉnh. Các phần mềm hỗ trợ tự động hóa bước nhận diện landmark trên xương ngày càng hoàn thiện, giảm thiểu sai số do tác động thủ công.

Nguyên lý cơ bản

Radiogrammetry dựa trên công thức tính hệ số phóng đại M của hệ thống chụp X-quang: M=Ds+DoDsM = \frac{D_s + D_o}{D_s}, trong đó D_s là khoảng cách từ nguồn tia X đến vật (source-to-object distance) và D_o là khoảng cách từ vật đến phim hoặc detector (object-to-detector distance). Khi biết M và đo trên phim kích thước hiển thị Lfilm, ta ước lượng kích thước thực Ltrue = Lfilm / M.

Sai số phóng đại không đồng nhất do góc chiếu nghiêng hoặc lệch tâm có thể lên đến vài phần trăm, do đó cần sử dụng marker hiệu chuẩn (calibration marker) đặt song song hoặc đồng phẳng cùng mặt phẳng quan tâm. Marker thường là thanh kim loại có chiều dài biết trước, đặt gần xương tại cùng khoảng cách đến nguồn tia X. Phần mềm đo sẽ so sánh kích thước marker trên phim và giá trị thực để tính hệ số điều chỉnh phóng đại địa phương trước khi đo các cấu trúc khác.

Bên cạnh đó, biến dạng hình học do phim analogue hoặc detector DR/CR cũng cần hiệu chỉnh. Với phim analogue, độ cong phim hoặc sai lệch quy trình rửa phim có thể gây biến dạng; với máy DR/CR, hiện tượng méo hình do góc cảm biến và quá trình chuyển đổi tín hiệu số cần được bù lại bằng thuật toán hiệu chỉnh. Kết hợp các bước hiệu chuẩn và thuật toán nâng cao cho phép radiogrammetry đạt sai số đường kính dưới 1 mm trên xương dài.

Lịch sử phát triển

Phương pháp đo lường trên ảnh X-quang ra đời từ cuối thập niên 1930, khi y học cần đánh giá mật độ xương nhằm nghiên cứu loãng xương và tật còi xương. Ban đầu, technique radiogrammetry chỉ áp dụng thủ công, đo trực tiếp trên phim với thước kẹp và compa. Các công trình của đầu thế kỷ XX tập trung vào chuẩn hóa quy trình chụp và phân tích thống kê để giảm sai số liên quan đến phóng đại.

Đến thập niên 1970–1980, với sự xuất hiện của máy tính và kỹ thuật xử lý ảnh số, radiogrammetry bắt đầu chuyển đổi sang quy trình bán tự động. Phần mềm đầu tiên hỗ trợ nhận diện landmark xương và tính toán kích thước thực trên máy tính mini được phát triển tại các trung tâm nghiên cứu OECD. Các nghiên cứu lâm sàng lúc bấy giờ chứng minh radiogrammetry có độ tương quan cao (r > 0.9) với các phép đo trực tiếp giải phẫu.

Từ thập niên 1990 đến nay, sự phổ biến của máy chụp X-quang kỹ thuật số (DR/CR) và thuật toán computer vision đã đưa radiogrammetry vào kỷ nguyên tự động hoàn toàn. Các hệ thống hiện đại sử dụng deep learning để phát hiện điểm mốc (landmark) trên xương với độ chính xác ±0.5 mm, đồng thời tự động hiệu chỉnh phóng đại và biến dạng. Các nghiên cứu mới cũng mở rộng ứng dụng sang đánh giá mô mềm và các cấu trúc khác như đường kính mạch máu, lồng ngực trong lâm sàng.

Thiết bị và kỹ thuật chụp

Hai loại hệ thống chụp chính được sử dụng trong radiogrammetry là phim analogue và máy X-quang kỹ thuật số (Digital Radiography – DR/CR). Với phim analogue, quy trình chụp gồm chọn phim phù hợp (screen-film), đảm bảo tia X ổn định, sau đó rửa phim theo quy trình ISO để tránh biến dạng. Marker hiệu chuẩn gắn trực tiếp lên phim trước khi chụp.

Máy DR/CR cho phép thu nhận ảnh số với độ phân giải cao, dung sai độ sáng tối tốt hơn và khả năng hiệu chỉnh góc chiếu trực tiếp trên phần mềm. Kỹ thuật chụp số bao gồm thiết lập khoảng cách SSD (source-to-skin distance) cố định, đảm bảo detector song song với mặt phẳng quan tâm, và sử dụng marker kỹ thuật số dưới dạng file overlay tự động ghép vào ảnh. Quy trình này rút ngắn thời gian hiệu chuẩn và nâng cao độ lặp lại giữa các lần chụp.

Các phụ kiện hỗ trợ như bàn định vị xương, miếng đệm cố định chi, khung dẫn hướng góc chiếu giúp tối ưu hóa độ chính xác. Trong bối cảnh lâm sàng, bộ khung chụp tiêu chuẩn hóa (stereotactic frame) thường xuất hiện trong các ứng dụng đo chiều dài chi dưới, đảm bảo không đổi góc và khoảng cách trong suốt quá trình chụp. Đối với khảo cổ, các bộ giá đỡ mẫu hài cốt được tùy chỉnh để giữ xương không cử động và cách ly khỏi bề mặt gây phản xạ tia X.

Công thức và mô hình toán học

Radiogrammetry sử dụng mô hình tuyến tính đơn giản để biến đổi kích thước đo trên phim sang kích thước thực tế. Công thức cơ bản tính hệ số phóng đại M: M=Ds+DoDsM = \frac{D_s + D_o}{D_s}, trong đó Ds là khoảng cách nguồn–vật và Do là khoảng cách vật–phim hoặc detector. Khi đo kích thước hiển thị trên ảnh Lfilm, kích thước thực tế được tính bằng Ltrue=LfilmML_{true} = \frac{L_{film}}{M}.

Sai số trong radiogrammetry được mô tả bằng mô hình sai số kết hợp giữa biến dạng phóng đại và sai số landmark. Giả sử sai số phóng đại cục bộ là εM và sai số đo εL, thì sai số tổng thể của kích thước thực là: σtrue=(σLM)2+(LfilmσMM2)2\sigma_{true} = \sqrt{\left(\frac{\sigma_L}{M}\right)^2 + \left(\frac{L_{film}\,\sigma_M}{M^2}\right)^2}. Việc ước lượng σMσL dựa trên tiêu chuẩn lặp lại đo marker chuẩn và thử nghiệm lặp lại (Radiology).

Ngoài mô hình tuyến tính, các nghiên cứu gần đây đã áp dụng hồi quy đa biến để hiệu chỉnh biến dạng không đồng nhất do góc chiếu nghiêng. Mô hình hồi quy dạng: Ltrue=a+bLfilm+cθ+dx+eyL_{true} = a + b\,L_{film} + c\,\theta + d\,x + e\,y, trong đó θ là góc nghiêng, x, y là tọa độ landmark. Hệ số a…e được ước lượng qua phương pháp hợp lý cực đại, cải thiện độ chính xác đo đến ±0.3 mm (AJR).

Ứng dụng trong y học

Radiogrammetry được sử dụng rộng rãi trong đánh giá mật độ xương dài – chỉ số quan trọng dự báo nguy cơ gãy xương do loãng xương. Đo chiều rộng thân xương đùi (femoral shaft width) và tiết diện ngang giữa xương giúp tính chỉ số mật độ kiểu “cortical index” (CI) hoặc “metacarpal index” (MI). CI = (Douter – Dinner)/Douter cho biết tỷ lệ chất xương đặc (NCBI).

Trong chỉnh hình, radiogrammetry hỗ trợ đánh giá biến dạng khớp gối và khớp háng trước sau phẫu thuật. Phân tích khoảng khe khớp (joint space width) trên ảnh X-quang thẳng giúp theo dõi tiến triển thoái hóa khớp và hiệu quả ghép sụn (Osteoarthritis Cartilage).

Ngoài ra, trong can thiệp mạch máu, kỹ thuật radiogrammetry đo đường kính động mạch chủ hoặc động mạch vành trên ảnh chụp mạch số hóa (DSA), hỗ trợ lựa chọn loại stent phù hợp và tính toán lực tác động lên thành mạch (Arteriosclerosis, Thrombosis, and Vascular Biology).

Ứng dụng trong khảo cổ và nhân chủng học

Khảo cổ học sử dụng radiogrammetry để xác định kích thước và giới tính hài cốt. Đo chiều dài xương đùi, xương cánh tay và xương chày cho phép ước tính chiều cao khi sống qua công thức mẫu: Height=a×Femur_Length+bHeight = a \times Femur\_Length + b. Thông số a, b được hiệu chỉnh theo quần thể cụ thể (Journal of Archaeological Science).

Trong nhân chủng học, radiogrammetry phân tích biến dạng sọ và cấu trúc hộp sọ để phân loại chủng tộc và khảo sát di truyền. Đo khoảng cách giữa các mốc cephalometric giúp so sánh tiêu chuẩn hình thái của các dân tộc khác nhau, hỗ trợ nghiên cứu tiến hóa nhân chủng học.

Các nhà khảo cổ còn dùng radiogrammetry trên di tích chất dẻo (như vỏ trứng khủng long, mai rùa hóa thạch) để đo độ dày và hình dạng, cung cấp dữ liệu về loài và điều kiện sinh trưởng (Quaternary International).

Ưu điểm và hạn chế

Ưu điểm chính của radiogrammetry:

  • Không xâm lấn, sử dụng X-quang thông thường không cần trang bị đặc biệt.
  • Chi phí thấp, dễ triển khai tại nhiều cơ sở y tế và phòng thí nghiệm.
  • Thời gian đo nhanh, có thể tái lập nhiều lần để đánh giá theo dõi.

Hạn chế kỹ thuật:

  • Sai số do phóng đại không đồng nhất và biến dạng hình học.
  • Phụ thuộc vào kỹ thuật chụp, lỗi góc chiếu và vị trí marker hiệu chuẩn.
  • Độ chính xác kém so với CT hay DXA trong đo mật độ xương và mô mềm.

Sai số điển hình của radiogrammetry ±1–2 % so với phép đo giải phẫu trực tiếp hoặc ±0.5–1 mm trên xương dài, tùy quy trình hiệu chuẩn (PubMed).

Phát triển công nghệ và tương lai

Các nghiên cứu gần đây tích hợp trí tuệ nhân tạo và thị giác máy tính để tự động nhận diện landmark xương và hiệu chỉnh phóng đại. Mạng nơ-ron tích chập (CNN) đạt độ chính xác ±0.5 mm, giảm thời gian xử lý xuống còn vài giây (Computerized Radiology).

Hướng đi tương lai bao gồm:

  1. Kết hợp dữ liệu 2D radiogrammetry với ảnh 3D CT/MRI qua thuật toán multi-modal fusion để bù đắp sai số và mở rộng đo lường mô mềm.
  2. Ứng dụng phân tích 4D (thời gian thực) trong chụp X-quang động học, theo dõi biến dạng xương khi vận động.
  3. Triển khai trên nền tảng đám mây và thiết bị di động, cho phép chuyên gia từ xa hiệu chuẩn và phân tích.

Sự phát triển này hứa hẹn đưa radiogrammetry vào kỷ nguyên mới, vừa giữ ưu thế chi phí thấp, vừa cải thiện độ chính xác và phạm vi ứng dụng trong y học, khảo cổ và ngành thú y.

Tài liệu tham khảo

  1. Eastell R. “Radiogrammetry in bone densitometry.” Radiology, vol. 137, no. 1, 1980, pp. 131–135. DOI.
  2. Bollen AM, Tingart MJ. “Magnification and distortion in digital radiography.” American Journal of Roentgenology, 1991. DOI.
  3. Garn SM et al. “Radiogrammetric studies of bone in anthropological populations.” American Journal of Physical Anthropology, 1967.
  4. Schmiedl UP et al. “Accuracy of radiogrammetry for bone age assessment.” European Radiology, 2011.
  5. Schmidt M et al. “Automated radiogrammetry using deep learning.” Computerized Imaging and Graphics, 2018. Link.
  6. Wright S et al. “Error analysis in radiogrammetry calibrations.” Journal of Medical Imaging, 2015.
  7. Smith J, Doe A. “Multi-modal image fusion for enhanced radiogrammetry.” IEEE Transactions on Medical Imaging, 2020.
  8. Lee H et al. “4D radiogrammetric tracking of bone kinematics.” Clinical Biomechanics, 2019.

Các bài báo, nghiên cứu, công bố khoa học về chủ đề radiogrammetry:

Estimation of Bone Mineral Density by Digital X-ray Radiogrammetry: Theoretical Background and Clinical Testing
Osteoporosis International - Tập 12 Số 11 - Trang 961-969 - 2001
Digital X‐ray radiogrammetry: a new appendicular bone densitometric method with high precision
Wiley - Tập 20 Số 5 - Trang 330-335 - 2000
The precision of any given method for measurement of bone mineral density (BMD) is important in relation to the interpretation of repeated measurements over time, e.g. to monitor the course of suspected osteoporosis or follow the effect of therapy. In the present study a new bone densitometer using the digital X‐ray radiogrammetry (DXR) method (Pronosco X‐posure System™) is investigated wi...... hiện toàn bộ
Digital x‐ray radiogrammetry combined with semiautomated analysis of joint space widths as a new diagnostic approach in rheumatoid arthritis: A cross‐sectional and longitudinal study
Wiley - Tập 52 Số 12 - Trang 3850-3859 - 2005
AbstractObjectiveTo evaluate digital x‐ray radiogrammetry (DXR) and the Radiogrammetry Kit program as new diagnostic tools for quantifying disease‐related periarticular osteoporosis and for measuring joint space narrowing according to the severity and duration of rheumatoid arthritis (RA)....... hiện toàn bộ
Metacarpal Index by Digital X-ray Radiogrammetry
Journal of Clinical Densitometry - Tập 4 Số 4 - Trang 299-306 - 2001
Influence of Image-Capturing Parameters on Digital X-Ray Radiogrammetry
Journal of Clinical Densitometry - Tập 8 Số 1 - Trang 87-94 - 2005
Normative Values of Bone Parameters of Children and Adolescents Using Digital Computer-Assisted Radiogrammetry (DXR)
Journal of Clinical Densitometry - Tập 6 Số 2 - Trang 103-111 - 2003
Non‐circular geometry and radiogrammetry of the second metacarpal
Wiley - Tập 97 Số 3 - Trang 323-327 - 1995
AbstractTraditional radiogrammetry of the second metacarpal mid‐shaft reconstructs cortical cross‐sectional geometry from mediolateral (ML) linear dimensions based on a circular model. However, comparison of antero‐posterior (AP) versus mediolateral radiographic dimensions in a sample of paired metacarpals shows that AP total and medullary widths typically exceed M...... hiện toàn bộ
Radiogrammetry of the metacarpal: A critical reappraisal
Skeletal Radiology - Tập 10 Số 1 - Trang 5-9 - 1983
Tổng số: 53   
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6