Nội dung được dịch bởi AI, chỉ mang tính chất tham khảo
Sự thay đổi nồng độ ClO và HCl ở tầng bình lưu dưới các kịch bản phát thải khí nhà kính khác nhau
Tóm tắt
Trong nghiên cứu này, việc so sánh kết quả mô hình và quan sát từ vệ tinh cho thấy Mô hình Khí hậu Cộng đồng Toàn khí quyển (WACCM-3) đã tái hiện rất tốt sự phân bố và biến động mùa của nồng độ ClO và HCl. Trong ba kịch bản phát thải khí nhà kính (A1B, A2, và B1), nồng độ ClO, Cl, ClONO2 và HCl sẽ giảm dần theo thời gian khi lượng phát thải chất gây suy giảm ozone (ODS) giảm dần. Tốc độ thay đổi nồng độ ClO, Cl, ClONO2 và HCl khác nhau trong cùng một kịch bản phát thải và tốc độ thay đổi trong cùng một thành phần nồng độ khác nhau giữa các kịch bản phát thải khác nhau. Nồng độ ClO, Cl và ClONO2 giảm nhanh nhất trong kịch bản A2, tiếp theo là A1B, và chậm nhất trong kịch bản B1. Ngược lại, nồng độ HCl giảm nhanh nhất trong kịch bản B1. Nồng độ ozone phục hồi nhanh chóng và cao nhất trong kịch bản A2. Kết quả cho thấy sự giảm nhanh chóng của nồng độ ClO là một lý do quan trọng cho sự phục hồi nhanh chóng của tầng ozone trong kịch bản A2.
Từ khóa
#Mô hình khí hậu #tầng bình lưu #nồng độ ClO #nồng độ HCl #kịch bản phát thải khí nhà kính #chất gây suy giảm ozoneTài liệu tham khảo
Farman, J. C., B. G. Gardiner, and J. D. Shanklin, 1985: Large losses of total ozone in Antarctica reveal seasonal ClOx/NOx interaction. Nature, 315, 207–210.
Garcia, R. R., and W. J. Randel, 2008: Acceleration of the Brewer-Dobson circulation due to increases in greenhouse gases. J. Atmos. Sci., 65, 2731–2739, doi: 10.1175/2008JAS2712.1.
Jones, A., J. Urban, D. P. Murtagh, et al., 2011: Analysis of HCl and ClO time series in the upper stratosphere using satellite datasets. Atmos. Chem. Phys., 11, 5321–5333, doi: 10.5194/acp-11-5321-2011.
Jonsson, A. I., J. de Grandpré, V. I. Fomichev, et al., 2004: Doubled CO2-induced cooling in the middle atmosphere: Photochemical analysis of the ozone radiative feedback. J. Geophys. Res., 109, D24103, doi: 10.1029/2004JD005093.
Kinnison, D. E., G. P. Brasseur, S. Walters, et al., 2007: Sensitivity of chemical tracers to meteorological parameters in the MOZART-3 chemical transport model. J. Geophys. Res., 112, D20302, doi: 10.1029/2006JD007879.
Lin, S.-J., 2004: A “Vertically Lagrangian” finite-volume dynamical core for global models. Mon. Wea. Rev., 132, 2293–2307.
Liu Yu, Li Weiliang, and Zhou Xiuji, 1999: Development of the 2-D coupled stratospheric-tropospheric dynamical-radiative-chemical model. Part III: Budget of tropospheric ozone. Acta Meteor. Sinica, 13, 200–211.
Molina, M. J., and F. S. Rowland, 1974: Stratospheric sink for chlorofluoromethanes: Chlorine atomcatalysed destruction of ozone. Nature, 249, 810–812.
Santee, M. L., A. Lambert, W. G. Read, et al., 2008: Validation of the Aura Microwave Limb Sounder ClO measurements. J. Geophy. Res., 113, D15522, doi: 10.1029/2007JD008762.
Sassi, F., R. R. Garcia, B. A. Boville, et al., 2002: On temperature inversions and the mesospheric surf zone. J. Geophys. Res., 107, ACL 8-1-ACL 8–11, doi: 10.1029/2001JD001525.
Wang Zhenya, Li Haiyang, and Zhou Shikang, 2001: Chemical research progress of stratospheric ozone depletion. Chin. Sci. Bull., 46, 619–625. (in Chinese)
WMO (World Meteorological Organization), 1998: Scientific Assessment of Ozone Depletion: 1998. Global Ozone Research Monitoring Project Report No. 44, Geneva, Switzerland, 1–694.
WMO, 2002: Scientific Assessment of Ozone Depletion: 2002. Global Ozone Research Monitoring Project Report No. 47, Geneva, Switzerland, 1–485.
WMO, 2006: Scientific Assessment of Ozone Depletion: 2006. Global Ozone Research Monitoring Project Report No. 50, Geneva, Switzerland, 1–567.
WMO, 2010: Scientific Assessment of Ozone Depletion: 2010. Global Ozone Research Monitoring Project Report No. 52, Geneva, Switzerland, 1–438.